Wednesday, February 24, 2016

0

Nhật ký tái hôn - 3

Posted in ,












Những ngày tiếp theo thật là buồn tẻ, lúc Tiếu Đồng đang ngồi đực ra một bên thì cô thấy có cô nàng bắt đầu cởi sạch quần áo, sau đó cô ta đi tới phía trước camera và uốn éo. Thời gian nnày, coi như Tiếu Đồng đã được mở mang con mắt ra nhiều, giờ chứng kiến tình huống này cô cũng không hề thấy kinh hãi, chỉ là cô quay sang hỏi người bên cạnh xem cô nàng kia đang làm trò gì.



Có người cười đáp, “Buồn chán quá chứ sao, trêu chọc giáo quan ấy mà”



Tiếu Đồng nói, “Giáo quan đều là nữ cả mà, liên quan gì đâu”



Người nọ vui vẻ tiếp lời, “Không phải đâu, giáo quan giám sát là nam đấy. Trại tạm giam này không phải chỉ toàn nữ đâu, phòng 303 phía trên phòng chúng ta đều là nam, toàn là tội phạm kinh tế cả. Cô không biết chứ, ngày nào bọn họ cũng thả dây thừng lên lên xuống xuống để truyền giấy nói chuyện phiếm với chúng ta đấy”



Nghe xong, Tiếu Đồng cũng cảm thấy buồn cười, cô nàng kia nhảy nhót một hồi thì giáo quan Hoàng tới ngăn cô ta lại, mọi người cười lăn lộn một trận, coi như là giải cơn sầu.



Theo quy định, phạm nhân nếu muốn xuống sân đi dạo thì mất 20 tệ một lần, có điều Tiếu Đồng hay giúp đỡ giáo quan Hoàng nên thường xuyên được ra ngoài, thỉnh thoảng cô giúp giáo quan Hoàng ghi chép, giặt quần áo..vv…..không thì cô lại tới phòng bếp giúp họ nhặt rau, rửa rau, nói chung là cô có ý thức hơn hẳn người khác.



Tuần thứ 4 mỗi tháng là thời gian thăm hỏi, bất kể là nam hay nữ, bị giam vì tội gì thì đều có thể tới phòng khách để gặp mặt người nhà, sau khi Tiếu Đồng gặp bố trở về phòng 203. Tới giờ ăn tối, cô mới phát hiện ra thiếu một người, người phụ nữ phạm tội hình sự nhiều lần đã không còn ở đây nữa, thế là cô bèn hỏi người bên cạnh xem cô ta đã đi đâu.



Người được hỏi nghe xong bèn bật cười, Tiếu Đồng càng khó hiểu, lúc này có người lên tiếng, “Cô ấy mang thai nên có thể tạm giam ở bên ngoài”



Tiếu Đồng vẫn không hiểu rõ, liền hỏi lại, “Nếu cô ấy mang thai thì sao vẫn bị bắt vào đây chứ? Chẳng lẽ vào trong này rồi mới có thai sao, không thể nào, ở đây làm gì có đàn ông?”



Mọi người nghe cô hỏi lập tức cười to, một người nói, “Hôm nay để tôi nói cho cô biết, coi như là mở mang kiến thức nhé. Tại sao không có đàn ông chứ, tuần thứ 4 hằng tháng, ở phòng khách cô thấy có thiếu đàn ông không? Hai người họ cứ chui vào trong nhà WC tận dụng từng giây từng phút mà làm chuyện đó thôi, coi như cô ta may mắn mới có thể mang thai để thoát ra ngoài!”



Lần này, Tiếu Đồng thực lòng thán phục, thủ đoạn của mấy người này rõ là nhiều.



Chịu đựng suốt 15 ngày, cuối cùng Tiếu Đồng cũng được thả ra.Ra khỏi trại tạm giam cô mới hiểu được khung cảnh phạm nhân nào khi bước ra khỏi tù đều ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời trong phim ảnh chân thật cỡ nào.



Chính cô bây giờ cũng đang ngước nhìn bầu trời xanh thẳm, đây chính là biểu tượng của tự do! Sau đó cô thấy phía trước mặt chính là bố mẹ đang đứng chờ đón mình về nhà, cô mỉm cười đi về phía họ, trong lòng cô thầm tự nhủ, Tịch Tiếu Đồng sẽ không còn là một cô nhóc chỉ biết dựa vào bố mẹ nữa, cô phải sống có trách nhiệm hơn nữa!



Về nhà, Tịch Tiếu Đồng ngắm nhìn mái đầu đầy tóc bạc của bố mẹ, còn đôi vợ chồng già Tịch Thiệu Thành khi nhìn cơ thể gầy gò của con gái thì chỉ biết lặng lẽ rơi nước mắt.



Một lúc sau, Tịch Thiệu Thành mới lên tiếng, “Tiếu Đồng, con đừng sợ. Bố và mẹ con đã bàn bạc rồi, cứ bán căn nhà nà trước để giả một phần tiền đã”



Tiếu Đồng lập tức ngăn cản, “Bố, căn nhà này chẳng đáng giá là bao, bán được 100.000 tệ là tốt lắm rồi, vả lại có bán cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Hơn nữa, bán nhà thì bố mẹ định sống ở đâu? Chẳng lẽ bố mẹ định tới nhà chị ở ư? Nếu thế thì chị gái con đừng mong có được một ngày tốt đẹp, vả lại nhà chị cũng chật chội, bố mẹ đừng nghĩ tới chuyện bán nhà nữa, con không đồng ý!”



Hai vợ chồng Tịch Thiệu Thành chỉ là muốn thử mọi khả năng trong khi đã hoàn toàn tuyệt vọng mà thôi, họ không nghĩ tới chuyện bán nhà xong thì bọn họ nên làm thế nào, giờ nghe con gái phân tích thì họ biết chuyện này là không thể, bọn họ đành tiếp tục lo lắng suông.



Tịch Tiếu Đồng suy nghĩ một lát rồi lên tiếng, “Bố, mẹ, hai người đừng vội, Tình hình nhà ta bên chủ nợ cũng biết, trong thời gian ngắn con không thể đào ra tiền được. Cho nên, con muốn ra ngoài đi làm rồi từ từ trả, bất kể mất bao lâu, con cứ cố gắng hết mình là được”



Tịch Thiệu Thành đáp, “Cũng đành thế, bố và mẹ sẽ sống tiết kiệm hơn, cũng có thể dư ra thêm chút tiền, cả nhà ta cùng nhau cố gắng nhé”



Đôi mắt Tiếu Đồng rưng rưng, “Đều do con bất hiếu, để bố mẹ phải chịu khổ theo con. Bố mẹ, con nghĩ rồi, con muốn lên thành phố tìm việc, ở đó tiền lương cao. Vả lại, ở đây chỉ khiến con nhớ tới Tôn Nghị, đi đâu cũng không dám. Rời khỏi đây, tâm trạng con cũng sẽ tốt lên, tạm thời con ở nhà chị trước, đợi tìm được việc thì con sẽ nghĩ cách thuê phòng rồi dọn ra ngoài!”



Mẹ Tiếu Đồng, La Tú Cần nghe dự tính của con gái xong bèn thấy không yên tâm, “Vậy sao được, con là con gái, ở ngoài một mình không an toàn đâu”



Tiếu Đồng nói, “Mẹ, còn có chị mà, có gì không an toàn chứ? Mẹ yên tâm đi, con khẳng định sẽ không có chuyện gì đâu!”



Lúc này, Tịch Thiệu Thành mới lên tiếng, “Con đi đi, những chuyện khác chưa cần nói vội, chỉ cần tâm trạng con thoải mái hơn một chút là được. Mẹ nó à, bà cũng đừng lo nữa, Tiếu Đồng lớn rồi, để con nó tự mình xông pha đi. Có điều, con nhất định phải biết tự yêu lấy mình, biết không?”



Tiếu Đồng gật đầu đồng ý, còn La Tú Cần lại bật khóc, “Sao con gái tôi lại khổ vậy hả trời! Bình thường, con bé thích cười, thích náo nhiệt, giờ xem con bé thành ra bộ dạng gì thế kia?”



Trong lòng Tiếu Đồng cũng thấy khó chịu, cô sợ mình sẽ không bao giờ có thể quay lại là một Tiếu Đồng vô tư, hồn nhiên đùa giỡn ngày nào nữa, thời gian này, trải qua nhiều chuyện khiến cô bị cưỡng ép trong nháy mắt phải trưởng thành và nhận hết mọi nỗi đau cuộc đời.



Tiếu Đồng gọi điện cho chị gái, Tịch Tiếu Lâm để kể về ý định của mình, Tiếu Lâm tương đối tán thành, chị tự quyết định cho Tiếu Đồng ở nhà mình, hai chị em hẹn nhau thời gian và địa điểm, tới lúc đó, Tiêu Lâm sẽ ra đón Tiếu Đồng.



Vài ngày sau, bên chủ nợ chủ động tới gặp Tiếu Đồng, Tiếu Đồng biểu lộ thái độ của mình, tiền, cô nhất định sẽ trả, có điều trả ngay lập tức thì cô không thể. Cô muốn đối phương đồng ý cho cô thêm thời gian để cô từ từ trả, cô chắc chắn sẽ trả, còn nếu họ không đồng ý thì cứ đợi nửa năm sau tòa án tới bắt cô, cô tuyệt đối không phản kháng.



Bên chủ nợ thấy Tiếu Đồng thật lòng và cũng thật sự không có tiền, vả lại mục đích của bọn họ là nhận được tiền Tiếu Đồng trả lại, cô bị bắt giữ thêm 15 ngày nữa thì bọn họ có lợi gì đâu, một đồng tiền cũng chẳng nhận được ấy chứ!



Nghĩ không còn cách nào khác, cuối cùng bọn họ đành thỏa thuận cùng Tiếu Đồng, bắt cô trong thời gian ngắn nhất trả lại tiền. Song trong lòng hai bên đều hiểu rõ, số tiền này không biết tới bao giờ Tiếu Đồng mới có thể trả hết, cho nên bên chủ nợ chỉ có thể gia tăng thêm lãi, Tiếu Đồng cũng chỉ có thể chấp nhận.




>>4

0 comments: