Wednesday, February 24, 2016

0

Nhật ký tái hôn - 5

Posted in ,










Tiếu Đồng bèn kể cho chị chuyện hôm qua người ta giúp cô sửa khóa, Vương Hân nghe xong cực kỳ vui mừng, “Duyên phận! Chị thấy đây như được trời an bài rồi ấy, anh ta hơn hẳn lão tài xế kia nhé”



Tiếu Đồng cũng đùa, “Em thấy người này ăn mặc cũng thường thôi mà chị? Thế mà sao chị lại chủ động trò chuyện với người ta vậy nhỉ, vả lại anh ta không mua đồ. Không biết có phải là do chị thấy người ta đẹp trai nên đặc biệt ưu ái không đây?”



Vương Hân bĩu môi nói, “Em thì biết gì! Anh ta tuy ăn mặc không bắt mắt song đều là hàng hiệu đấy, em không hay đi mua sắm cho nên không biết! Em chắc chưa từng nghe nói qua về những thương hiệu cao cấp được độc quyền ở các trung tâm thương mại nhỉ, bình thường lúc rảnh rỗi chỉ hay đi dạo ở đó, nhãn hiệu quần áo anh ta chị từng thấy ở đó rồi”



Tiếu Đồng thấy con mắt nhìn quần áo của Vương Hân coi như khá tỉ mỉ.



Mấy ngày sau đó, người đàn ông đó thường xuyên tới nhưng chưa lần nào mua mật ong cả, mỗi lần anh ta tới Tiếu Đồng đều ra hiệu để Vương Hân qua bắt chuyện, còn cô chỉ chào hỏi qua loa



Hôm nay, người đàn ông ấy lại tới, lần này anh chỉ gật đầu chào Vương Hân rồi đi thẳng về phía Tiếu Đồng, tới trước mặt cô bèn hỏi, “Sao em không nói chuyện với tôi?”



Tiếu Đồng đáp, “Anh đừng hiểu lầm, tôi không phải người hay nói chuyện phiếm, sợ làm người ta mất vui ấy”



Anh nở nụ cười, “Vậy em nói thử xem, tôi tên gì?”



Tiếu Đồng chớp mắt không nói nên lời, cô nào biết anh ta tên gì cơ chứ!



Anh nói thêm, “Đó, tôi tới đây bao lần rồi, Vương Hân đã nhớ tên tôi, còn em căn bản là không biết, xem ra em không quan tâm nhỉ. Tôi là Hà Trí Viễn, nhớ ký chưa?” Nói xong, anh còn cầm cây bút bên cạnh, viết lên giấy tên của mình cho Tiếu Đồng xem



Tiếu Đồng gật đầu, tỏ vẻ mình đã nhớ kỹ, sau đó cô cúi đầu không nói tiếng nào



Hà Trí Viễn nhìn gò má của cô, mỉm cười như cũ, “Ngày nào em cũng đi taxi về?” Anh đang nghĩ nếu Tiếu Đồng có thể bắt taxi về nhà mỗi ngày thì tại sao cô còn làm nhân viên ở đây



Tiếu Đồng nghĩ rồi mới đáp, “Ừm, tôi đi taxi về”



Hà Trí Viễn hỏi tiếp, “Em không muốn nói chuyện với tôi phải không?”



Tiếu Đồng khó xử, “Không phải, chỉ là bây giờ đang thời gian làm việc, nói chuyện tán gẫu không tốt cho lắm”



Hà Trí Viễn tiếp lời, “Đúng vậy, là do tôi sơ xuất, tôi muốn mua mật ong”



Tiếu Đồng vội nói, “Không phải, không cần đâu, anh không cần làm thế” Sau đó thấy có khách vào, cô bèn qua bắt chuyện



Cô không muốn nói quá nhiều và giữ liên lạc với người đàn ông khác, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, cô vẫn còn nhớ kỹ lời bố mẹ và chị gái.



Một tuần nữa trôi qua, Hà Trí Viễn vẫn tới thường xuyên, lần nào anh cũng tìm cơ hội nói chuyện với Tiếu Đồng, Tiếu Đồng không thể không nể mặt anh, cô đành trả lời đối phó mấy câu, song cô cũng đã biết phần nào về tình hình của Hà Trí Viễn



Hà Trí Viễn đã 34 tuổi nhưng vẫn đem lại cho người khác cảm giác rằng anh còn rất trẻ, anh cũng rất lịch sự. Lúc nào anh cũng dịu dàng, dù biết cô không muốn nói chuyện cùng anh nhưng anh không quan tâm. Tiếu Đồng còn biết về công việc của anh, anh đang làm ở một công ty thương mại khá lớn, thu nhập không tệ, nếu không sao anh có thể mặc quần áo đắt tiền thế chứ, song cô chưa từng thấy anh lái xe bao giờ.



Hà Trí Viễn nhìn Tiếu Đồng hỏi, “Nếu em không ngại thì tôi có thể biết tuổi của em không?”



Tiếu Đồng đáp với vẻ kỳ quặc, “Có gì mà ngại, tôi 22 tuổi”



Tuy Hà Trí Viễn đã sớm đoán được rằng Tiếu Đồng còn rất trẻ, song khi biết cô nhỏ hơn mình tận 12 tuổi thì anh có hơi do dự.



Anh nói thêm sau khi nghe cô trả lời, “À, tôi ở nước ngoài một thời gian cho nên hơi băn khoăn khi hỏi tuổi tác của phụ nữ ấy mà”



Tiếu Đồng cười, không nói nữa, bây giờ thời tiết rất nóng, cửa hàng của bọn họ chưa được lắp điều hòa, chỉ có thể bật quạt, song vẫn nóng tới mức toát mồ hôi hột.



Hà Trí Viễn thấy mồ hôi lấm tấm nơi chóp mũi Tiếu Đồng cùng với gương mặt ửng hồng của cô, anh suy nghĩ một lát rồi lặng lẽ đẩy cửa ra ngoài.



Lúc này, Vương Hân tới, nói với vẻ thần thần bí bí, “Tiếu Đồng, chị thấy Hà Trí Viễn có ý với em đấy, nếu không sao anh ta cứ muốn bắt chuyện với em chứ. Nghe chị này, hay là em với anh ta thử quen nhau xem, nếu hợp thì không phải tốt hơn gấp trăm lần lão tài xế kia ư?”



Tiếu Đồng buồn cười, “Chị vừa rồi không nghe thấy hả, anh ấy 34 tuổi rồi đấy? Chỉ kém Uông Hải Minh 1 tuổi mà thôi, anh ấy cũng là lão già rồi”



Vương Hân vỗ vai Tiếu Đồng nói, “Vớ vẩn! Hai người đó có thể so sánh sao? Anh chàng này là cực phẩm đấy, nếu anh ta để ý tới chị thì chị sẵn lòng đồng ý luôn ấy chứ! còn nữa, chị nghe thấy hai người nói chuyện, Hà Trí Viễn từng ở nước ngoài đấy, chị nói này, sao lại có người đàn ông phong độ thế chứ. Loại đàn ông này là số một đấy, anh ta sẽ vĩnh viễn không so đo với phụ nữ quá nhiều, lại còn rất tôn trọng phái nữ”



Tiếu Đồng đáp, “Chị lại còn đề nghị lung tung, em sẽ không qua lại với loại người như Hà Trí Viên đâu. Anh ta và em không cùng thế giới, em không muốn trèo cao!” Sao cô không muốn được sống hạnh phúc chứ, nhưng kể từ khi Tôn Nghị xảy ra tai nạn, cô cho rằng cả đời này cô không thể rung động nổi nữa rồi. Huống hồ với cảnh ngộ và hoàn cảnh gia đình của cô bây giờ, có người đàn ông ưu tú nào bằng lòng gánh vác chứ.



Vương Hân lại nói, “Em đừng coi thường bản thân thế chứ! Tiếu Đồng à, điều kiện của em tốt thế nào chị khỏi nói em cũng tự biết, nếu đã có điều kiện tốt thế, em đừng lãng phí nó, thực tế chút đi! Người ta không vừa mắt chị đấy, chứ nếu không chị đã sớm chộp lấy rồi!”



Tiếu Đồng bị chị chọc cười, hai người tiếp tục làm việc, không nói thêm gì nữa



Buổi trưa, Vương Hân định ra ngoià mua cơm, nào ngờ Hà Trí Viễn lại tới, còn xách đồ trên tay. Vương Hân hỏi, “Hà đại ca, đây là gì thế?”



Tiếu Đồng thật là không chịu nổi cách gọi này của Vương Hân, một người nho nhã như Hà Trí Viễn bị Vương Hân gọi thế cũng không khỏi cảm thấy thô tục! Có điều, anh không nghĩ ra cách xưng hô nào khác, đành mặc kệ cho cô gọi vậy.



Hà Trí Viễn vẫn dịu dàng cười đáp, “Đây là tủ lạnh mini, trong đó có đồ uống và hoa quả cho các cô”



Vương Hân hưng phấn la lên, “Ôi, Hà đại ca, cảm ơn anh lắm lắm! Tiếu Đồng, mau tới đây, có dưa hấu này, cắt thành miếng hết rồi này!”



Tiếu Đồng không muốn ăn, có điều không phải người ta đặc biệt mang tới cho riêng cô, nên cô không tiện nói gì, đành đi qua lấy một miếng dưa hấu ăn



Hà Trí Viễn thấy Tiếu Đồng ăn, đôi mắt anh híp lại, nụ cười càng thêm ấm áp



Đợi hai cô ăn xong, Hà Trí Viễn để đồ uống lại, còn mình xách chiếc tủ lạnh mini đi.



Vương Hân cười nói, “Còn chưa ăn cơm nữa, nhưng uống nước ăn quả no mất rồi. Chị còn thấy khó hiểu rằng sao anh ta không có xe chứ, hóa ra là có, chỉ là không biết đỗ ở đâu, nếu không chị cũng muốn chạy ra xem là dòng xe gì”



Tiếu Đồng hỏi, “Sao chị biết người ta có xe?”



Vương Hân trả lời, “Chiếc tủ lạnh mini anh ta cầm chính là một bộ với xe, chị xem trên web rồi. Nếu không có xe, thì ai lại biết dùng thứ đó như túi đựng đồ thế chứ, thật là”



Tiếu Đồng than, “Cả ngày chị nghiên cứu cái quái gì thế chứ?”



Vương Hân nhướng mắt nói, “Nghiên cứu kẻ có tiền biết dùng thứ gì, sẽ mặc thương hiệu nào, làm sao để phân biệt hàng thật hàng fake. Sau đó, nghĩ cách để gả cho đại gia, tuổi hơi lớn cũng được”



Tiếu Đồng hỏi, “Thế ông già 70 80 tuổi, chị cũng bằng lòng á?”



Vương Hân lập tức đáp, “Đương nhiên bằng lòng, tốt nhất là bị bệnh tim, tắc động mạch não, vân vân…mà có thể đột phát bệnh cấp tính thì càng tốt nữa!”



“Phì”, Tiếu Đồng không nhịn được bật cười, “Chị thật là, em thấy mấy người có tiền phải cẩn thận khi lấy chị mới đúng ấy, ngày nào chị cũng mong người ta chết sớm còn gì”



Hai người đùa giỡn một lúc rồi Vương Hân đi mua bữa trưa



Vài ngày sau đó, hôm nào Hà Trí Viễn cũng đưa nước và hoa quả tới, có nhiều loại hoa quả đều là đặc sản mà Tiếu Đồng chưa từng ăn qua, Vương Hân thì ăn rất vui vẻ



Tiếu Đồng biết tuy trên danh nghĩa, Hà Trí Viễn đưa nước, hoa quả tới cho cô và Vương Hân, nhưng cô biết anh có ý với mình, không phải cô tự cao, bởi vì sự tình phơi bày rành rành ra đó cả! Có điều, nếu người ta không bày tỏ, thì cô cũng im lặng là được, chỉ là lúc nói chuyện với Vương Hân, cô bảo rằng mình sẽ không ăn đồ do Hà Trí Viễn đưa tới nữa.



Hà Trí Viễn đứng bên cạnh nhìn Tiếu Đồng đang vào sổ, sau đó anh đi tới nhẹ nhàng hỏi, “Sao em không ăn à?”



Tiếu Đồng mỉm cười, “Không ăn, dạ dày tôi hơi khó chịu cho nên cố gắng ăn ít đồ lạnh hơn”



Hà Trí Viễn lo lắng, “Sao em không nói sớm chứ, hai hôm nay còn ăn nhiều thế, có khó chịu lắm không? Nếu không tôi mua giúp em chút thuốc để đề phòng nhé?”



Tiếu Đồng nói, “Không cần đâu, tôi không sao, cảm ơn Hà tiên sinh”



Nghe Tiếu Đồng xưng hô với mình như thế, nét mặt Hà Trí Viễn có phần u ám, anh lặng lẽ xoay người mở cửa đi ra ngoài, quên mang cả chiếc tủ lạnh mini



Thật ra, Tiếu Đồng cũng không muốn thẳng thừng làm tổn thương anh, nhưng nếu không tỏ ý thì người ta sẽ hiểu lầm cô mất!



Vương Hân đi qua, “Đó xem đi, về sau không có đồ ăn nữa rồi, chút nữa mang chiếc tủ lạnh mini trả anh ta đi”



Tiếu Đồng không lên tiếng, lúc tan làm, Uông Hải Minh tới đưa cô đi học lớp bổ túc ban đêm, rồi anh lại lái xe đi.



Mấy ngày tiếp theo, Hà Trí Viễn không tới cửa hàng nữa, Vương Hân không còn cách nào khác là đem cất chiếc tủ lạnh mini đi.



Lớp học bổ túc ban đêm của Tiếu Đồng và cửa hàng cùng với nhà chị gái cô cách nhau không xa, cho nên nếu Uông Hải Minh bận không đón cô được thì cô toàn tự đi. Vả lại đang mùa hè, lúc tan học chỉ mới tám giờ hơn, trên đường vẫn còn rất nhiều người, đo dó Tiếu Đồng rất an tâm đi về.



Hôm nay, Tiếu Đồng tan học, vừa ra tới cổng trường thì đã nhìn thấy Hà Trí Viễn đứng ở đó, cô không dám tin vào mắt mình, sao Hà Trí Viễn lại chạy tới đây vậy!



Tiếu Đồng chỉ có thể hy vọng rằng có lẽ Hà Trí Viễn đang đợi người khác, thế là cô đi tới định lên tiếng chào hỏi anh.



Hà Trí Viễn mỉm cười đợi Tiếu Đồng qua, rồi mới lên tiếng, “Tan học rồi à? Không ngờ em còn đi học nữa, ban ngày đi làm, ban đêm còn phải tới lớp”



Tiếu Đồng đáp, “Không còn cách nào khác, tôi chỉ có bằng tốt nghiệp cấp 3, không học sao tìm được việc làm tốt đây”



Hà Trí Viễn tiếp lời, “Đúng vậy, còn bao lâu nữa em tốt nghiệp, em học ngành gì? Tới lúc đó tôi có thể giúp em tìm việc”



Tiếu Đồng nhìn Hà Trí Viễn, “Hà tiên sinh, thực sự rất cảm ơn anh đã quan tâm tới tôi như vậy. Có điều, người nhà tôi sẽ nghĩ cách giúp tôi thôi, anh khỏi cần phí tâm, tôi đi trước nhé”



Hà Trí Viễn kề vai đi cùng với Tiếu Đồng, rồi anh lại nói, “Tôi ở đây để chờ em đấy, xe tôi đỗ bên kia, tôi đưa em về nhà nhé”



Tiếu Đồng dừng bước, nhìn Hà Trí Viễn, “Hà tiên sinh, tôi nghĩ tôi chưa từng làm việc gì khiến anh phải hiểu lầm thế này cả, xin anh sau này đừng đi theo tôi nữa” Hà Trí Viễn có thể tìm được tới đây, chắc chắn là do lúc cô tan làm thì anh đã đi theo cô



Nét mặt Hà Trí Viễn hơi u ám, anh thấp giọng, “Là bởi chênh lệch tuổi tác ư? Có phải em cảm thấy tôi lớn hơn em quá nhiều nên mới không chịu tiếp nhận tôi không?”



Tiếu Đồng thực sự không nỡ lòng làm tổn thương một người đàn ông dịu dàng như Hà Trí Viễn, đành nói, “Không phải vậy, Hà tiên sinh, anh đừng nói thế. Nguyên nhân là do tôi, tôi không muốn nghĩ tới chuyện tình cảm, không muốn chúng ta có bất kỳ quan hệ gì”



Nghe xong, Hà Trí Viễn thở phào nhẹ nhõm, sau đó anh nói thêm, “Không phải nguyên nhân đó là tốt rồi. Con người của tôi rất cố chấp, cho nên tôi sẽ nhường em, để em có thể từ từ tiếp nhận tôi, tôi có thể gọi em là Đồng Đồng không?”



Không phải anh đã gọi rồi đấy sao! Tiếu Đồng chịu thua, cô không muốn đứng đây nhiều chuyện với người đàn ông này, vì vậy đành nói, “Anh vẫn không nên lãng phí thời gian thêm nữa, tôi sẽ không thay đổi ý định đâu” Nói xong, Tiếu Đồng mặc kệ Hà Trí Viễn mà rời đi









Hà Trí Viễn đứng tại chỗ, nhìn Tiếu Đồng đi xa dần, rồi anh mỉm cười đi lấy xe.

>>6

0 comments: