Áo mũ chỉnh tề - 5
Posted in áo mũ chỉnh tề, độc độc
Chương 5
"Thương Tịnh,
tỉnh, tỉnh dậy, chúng ta tới nơi rồi"
Thương Tịnh bị một
giọng nói nam tính, dịu dàng đánh thức, vừa mở mắt đã thấy gương mặt tươi cười
của Cố Thùy Vũ gần trong gang tấc, trong chốc lát, cô không biết mình đang ở
đâu nữa, chớp chớp mắt và nhớ lại, lập tức gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, tự
động né vai anh, "Xin lỗi! Tôi ngủ tới ngốc mất rồi"
Cố Thùy Vũ cười khẽ,
"Không sao, xuống xe thôi"
"Vâng" Thương
Tịnh vội vàng lúng túng xuống xe, đang định nói tạm biệt Cố Thùy Vũ thì ai dè
anh cũng xuống xe theo cô, sau đó anh vẫy tay, chiếc xe chạy đi.
Thương Tịnh mờ mịt
không hiểu, nhìn quanh tòa chung cư cao cấp trước mặt, sao lại không giống như
nhà nghỉ chút nào vậy nhỉ, "Đây là đâu?" Cô hỏi.
"Nhà của tôi,
đi thôi" Cố Thùy Vũ đi trước.
"Hả?"
Thương Tịnh giật nảy người, cơn buồn ngủ bay mất năm phần.
"Tôi thấy tiểu
Bàn và tiểu Hoàng cũng mệt rồi, nhà
khách lại ngược đường với nơi này cho nên tôi tự mình cho rằng để em ở đây ngủ
một hôm cũng được" Cố Thùy Vũ quay đầu nhìn cô, "Tôi muốn hỏi em,
nhưng nhìn em ngủ ngon quá, nước dãi chảy hết cả ra, nên tôi nào dám lên tiếng"
".."
Thương Tịnh định nói gì đó, đều bị nghẹn lại hết ở yết hầu, khuôn mặt cô đỏ bừng
lên, ngoan ngoãn đi theo anh lên tầng, "Ngại quá đi mất, làm phiền ngài rồi"
"Không
sao" Cố Thùy Vũ mở cửa, khẽ cười, "Mời"
Thương Tịnh bước
vào căn phòng khoảng 100 mét vuông của Cố Thùy Vũ, phòng khách đặt một chiếc sô
pha da và một chiếc ghế mát xa, trên chiếc bàn trà bằng đá cẩm thạch để ngổn
ngang tài liệu và sách, ở giữa bàn là một chiếc laptop đang mở, đây là toàn bộ
đồ đạc trong phòng khách, căn phòng không nhỏ vậy mà nghiễm nhiên biến thành
phòng làm việc, không phải nói là phòng đọc sách thì hợp lý hơn, bởi vì xung
quanh phòng là những giá sách được lắp sát tường, trên giá toàn sách, hơn nữa
quyển sách nào cũng có dấu vết đã được động tới.
"Cố thị trưởng,
những quyển sách này không phải ngài đọc hết rồi đấy chứ?" Thương Tịnh
nhìn tiêu đề trên gáy sách, hầu như không phân biệt được đó là loại sách gì, cô
không kìm được hỏi.
"Ừ, rảnh rỗi
thì tôi lại đọc"
"Bình thường
ngài vẫn còn có thời gian đọc sách sao?"
"Dành chút thời
gian trống thì vẫn có" Cố Thùy Vũ cười đi vào phòng khách, dùng tay gạt tấm
phủ chống bụi trên giường, tùy tiện ném ra ban công, rồi đi ra, nói, "Em tắm
trước, rồi ngủ đi"
"Tôi không
sao, ngài tắm trước đi ạ" Thương Tịnh ngượng ngùng nói.
"Đừng khách
sáo, ưu tiên phụ nữ" Cố Thùy Vũ kéo tay cô đi vào trong buồng tắm, "Tắm
đi", Nói xong anh đi ra ngoài, tốt bụng giúp cô khép cửa lại.
Thương Tịnh không
nói nên lời, véo véo cánh tay vừa được người ta kéo, trong đầu chợt nhớ lại câu
nói của Vu Lỵ, "Có phải...quá tốt không?"
Cô thầm giật mình,
cảm thấy có phần bất an, rồi lại ném hết những suy nghĩ đó vào thùng rác, không
thể có chuyện đó được!
Tắm qua loa rồi đi
ra, Thương Tịnh trông thấy Cố Thùy Vũ đã thay quần áo sạch sẽ, ngồi ở sô pha
dùng máy tính, cô gọi, "Thị trưởng Cố, tôi tắm xong rồi, ngài mau đi tắm
đi!"
Cố Thùy Vũ ngẩng đầu,
thấy cô mặc một chiếc áo rằn ri cộc tay với quần dài đi ra, khuôn mặt đỏ hây
hây vì hơi nước nóng càng làm tôn lên làn da trắng nõn nà của cô. Ánh mắt anh tối
sầm, đứng dậy nói, "Ừ, ở đây có máy sấy tóc, em sấy khô tóc rồi ngủ
đi"
"Vâng"
Không biết vì sao mà cô bỗng nhiên không dám nhìn anh.
Đơi anh đi vào
phòng tắm, cô sấy tóc với tốc độ thần tốc, lúc Cố Thùy Vũ vừa bước ra, thì cô
nói với anh câu chúc ngủ ngon, "Thị trưởng Cố, tôi ngủ đây"
"Tóc khô
chưa?"
"Rồi ạ, cảm
ơn ngài"
Cố Thùy Vũ cười,
"Vậy ngủ đi"
"Vâng"
Cứ như vậy một đêm
yên ổn trôi qua, Thương Tịnh mơ một giấc mơ kỳ quái nhưng khi tỉnh lại, cô cũng
không biết mình đã mơ gì nữa, cô chỉ cảm thấy đầu ong ong. Cô trở mình rời giường,
theo thói quen định gấp chăn ngay ngắn thì chợt nhớ mình không phải đang ở quân
đội, nhớ tới tấm phủ chống bụi Cố Thùy Vũ từng dùng, cô dựa theo trí nhớ, mô phỏng
lại, rồi lấy tấm phủ ở bên ngoài vào giũ ra, phủ lên trên giường, cô mới ngủ ở
đây một đêm thôi mà, coi như vẫn sạch sẽ chứ nhỉ?
Bước ra khỏi
phòng, bầu không khí hoàn tòan yên tĩnh, Cố Thùy Vũ chưa thức dậy, Thương Tịnh
nhìn đồng hồ, 7 giờ 50 phút, hôm qua năm giờ cô mới ngủ, không ngờ sáng nay lại
tỉnh dậy sớm. Cô không ngủ thêm nữa, rửa mặt xong cô ra sô pha ngồi, nhưng cảm
thấy như vậy không được phải phép cho lắm, suy nghĩ một lát, cô đi vào trong
phòng bếp, quả nhiên sạch sẽ, đơn giản y như trong tưởng tượng của cô, ngay cả
nồi cơm cũng không có, cô mở tủ lạnh nhưng không ôm chút hy vọng nào, không ngờ
trong tủ lạnh cô lại tìm thấy một hộp bánh sủi cảo, xem ra đây là món duy nhất
Cố đại thị trưởng chuẩn bị. Cô nhíu mày, tìm một cái nồi, đun nước, mở một túi
bánh, nhưng cảm thấy hơi ít nên lại mở thêm túi nữa, đổ một nửa túi thứ hai vào
trong nồi, tìm một lượt không thấy cái dây chun nào để buộc túi lại, cô đành gấp
túi lại, rồi đem nửa túi còn lại để vào trong tủ lạnh.
Cố Thùy Vũ bị đồng
hồ báo thức đánh thức, anh trở mình xuống giường, nửa thân trên cường tráng để
trần lộ ra, anh híp mắt nhìn thời tiết qua khung cửa sổ, vẫn u ám như hôm qua,
nhưng xem ra mưa đã ngớt đi nhiều.
Anh mở cửa phòng, định đi rửa mặt thì ngửi thấy mùi
thơm từ bếp bay tới, anh ngây người, đổi phương hướng.
Đi tới cửa bếp, trông
thấy Thương Tịnh đang đưa lưng về phía mình rửa thứ gì đó, bên cạnh cô là một chiếc
nồi đang bốc hơi. Môi anh nhếch lên thành đường cong.
"Trong nhà,
thứ duy nhất có thể ăn được bị em tìm ra rồi" Anh dựa vào cánh cửa, chống
tay nói.
Thương Tịnh nghe
thấy có giọng nói, cô quay đầu, phản xạ có điều kiện, nở một nụ cười, "Thị
trưởng Cố, chào buổi sáng", cô ngừng lại một lát, "Tôi tự tiện dùng
phòng bếp của ngài, ngài không tức giận đấy chứ?"
"Chào buổi
sáng, Thương đại tiểu thư đích thân xuống bếp, tôi mà giận thì không phải phụ
lòng tốt của em hay sao"
"Hì hì, sắp
chín rồi, ngài rửa mặt xong là có thể ăn luôn"
Cố Thùy Vũ đã tới
thành phố S được vài tháng, nhưng đây là lần đầu tiên ăn bữa sáng tại nhà, anh
cảm thấy không tệ, ăn xong, anh nhìn Thương Tịnh thu dọn bát đũa, hỏi,
"Bây giờ em quay về căn cứ à? Tôi gọi xe cho em"
Thương Tịnh không
ngờ lại từ chối, "Cảm ơn ngài, tôi còn có việc, đợi buổi trưa rồi tôi bắt
xe bus về cùng đồng nghiệp là được ạ"
"Vậy sao? Em
còn có việc gì thế?" Cố Thùy Vũ nhíu mày.
Thương Tịnh suy
nghĩ một lát, cười đáp, "Đi xem nơi bạn trai tôi ở có bị ngập nước
không?"
Sắc mặt Cố Thùy Vũ
không đổi, "Em có bạn trai lúc nào vậy?"
"Ha ha, lúc cần
thì vẫn phải có"
"Ừ, anh ta đang làm gì?" Giọng Cố Thùy Vũ có phần kỳ quái.
Thương Tịnh giật mình, cười nói, "Bí mật"
Cố Thùy Vũ trừng mắt, nhìn theo bóng lưng của cô, tâm trạng tốt đẹp biến mất
không để lại chút dấu vết.
Thương Tịnh vội vàng rửa bát đĩa, rồi cười chào tạm biệt, Cố Thùy Vũ không
nói gì, hai người chia tay không mấy vui vẻ.
Thương Tịnh đi tới trước cổng trường đại học của Chu Trì, trong lòng nặng nề
nên không muốn gọi điện cho cậu ta, cô tự mình chậm rãi đi vào. Nhớ tới những
hành động trong thời gian này của Cố Thùy Vũ, cô chỉ hận mình quá thiếu sự
cương quyết, sợ rằng người ta cho là cô đã ngầm đồng tình.
Cứ đi thẳng về phía trước mà không có mục đích, không ngờ đi tới trước ký
túc xá nữ, cô vốn đang tự chìm đắm trong suy tư thì bị một tiếng quát to kéo về
hiện thực, "Các người đừng đánh nữa!"
Thương Tịnh hoàn hồn, nhìn xung quanh, xác định rõ ràng mình đang ở đâu, sau
đó cô bị thu hút về phía có đông người tụ tập, dường như có hai người đàn ông
đang đánh nhau, có vẻ là vì người con gái với vẻ mặt lo lắng kia. Cô nhíu mày,
đang định quay người rời đi, không ngờ lại vô tình phát hiện một trong hai người
đàn ông kia là Chu Trì.
...Đây là cái tình huống gì vậy. Cô đi tới nhìn kỹ, quả nhiên là bạn trai
đương nhiệm của cô đang đánh nhau cùng với một người đàn ông cao lớn, người con
gái xinh đẹp đứng giữa khuyên can không được, Chu Trì không thể không quan tâm,
bảo cô gái đó tránh xa một chút. Lúc này, người đàn ông cao lớn kia thừa dịp cậu
ta phân tâm, tung nắm đấm tới, quyền này gần như đã kề sát sống mũi của cậu ta
thì bị một bàn tay mảnh khảnh như chỉ mành treo chuông bắt được.
Những sinh viên vây xem nhìn chăm chú, thấy một quyền của người đàn ông to
lớn kia vậy mà lại bị một cô gái ốm yêu bắt được, mọi người không ngớt lời trầm
trồ khen ngợi.
Chu Trì chợt ngoảnh đầu lại, "Thương Tịnh?!"
Thương Tịnh buông nắm đấm của người kia ra, khẽ cười chào hỏi,
"Hi!"
"Sao em lại tới đây?"
"Tới thăm cậu, nghe nói trường cậu thường hay bị ngập úng"
Chu Trì chột dạ, tối hôm qua cậu ta không hề nghĩ tới chuyện phải quan tâm
tới người gọi là bạn gái này, lại còn ngồi tiếp điện thoại của cô nàng Tả Tiểu
Yến sợ sấm sét cả đêm. Tả Tiểu Yến là cô gái mà cậu ta đã theo đuổi từ thủ đô về
tận thành phố S, người ta cự tuyệt cậu, nhưng cậu lại nhớ mãi không quên, cho
dù người ta đã có bạn trai nhưng ngày nào cậu ta cũng vì cô ta mà mua nước, giữ
chỗ, chẳng khác gì gã si tình, hôm qua Tả Tiểu Yến khóc lóc cãi nhau với người
yêu, Chu Trì vô cùng lo lắng, nghe nói cô ta sợ sấm sét, nên cứ thế kể truyện
cười cho cô ta tới tận khi cô ta ngủ mới thôi, sáng sớm nay lại chạy tới dưới
ký túc xá nữ bị ngập úng, định bụng cõng cô ta ra, vừa khéo gặp phải bạn trai
cô ta, thế là cuộc chiến bùng nổ.
"Cô là bạn gái của cậu ta?" Người con trai cao lớn cười, lạnh
lùng nói, "Có đúng là người yêu của nhau không thế, nếu đúng thì hai người
đúng là không có tự trọng, trai thì tưởng nhớ người phụ nữ của người khác, gái
thì lại muốn bảo vệ trai"
Thương Tịnh đại khái đã hiểu bảy tám phần, trong lòng cảm thấy buồn bực, kỳ
quái là cô không hề cảm thấy kinh ngạc và buồn bã, có thể chuyện của Cố Thùy Vũ
đã đả kích tới cô quá lớn, vì vậy chuyện nay so ra chả có gì đáng nói.
"Tôi là bạn của Tiểu Yến, tôi thấy cô ấy không ra khỏi cửa được nên đã
tới giúp" Chu Trì là kẻ sĩ diện hão, không muốn bị mất thể diện ở nơi đông
người nên đã giải thích với Thương Tịnh.
"Vậy sao" Thương Tịnh gật đầu, biểu hiện rằng mình đã hiểu,
"Hóa ra chỉ là chuyện nhỏ, đi thôi"
Mọi người còn tưởng rằng câu chuyện sẽ phát triển thành cuộc chiến tứ giác
tình yêu nữa chứ, ai dè người cần tức giận nhất lại rất bình tĩnh, quay người rời
đi, coi như scandal ngày hôm nay chỉ giống như một câu chuyện cười, mọi người
thấy không còn gì vui nên giải tán hết.
Chu Trì liếc mắt nhìn Tả Tiểu Yến, rồi đuổi theo Thương Tịnh đã đi xa.
Hai người ra cỏi cổng tường, Chu Trì thấy nét mặt Thương Tịnh bình tĩnh thì
cảm thấy không thoải mái, nghĩ tới việc cô ở trước mặt mọi người coi như không
có chuyện gì, giữ lại chút thể diện cho mình, cậu ta không khỏi nuốt nước bọt,
cười nói, "Em tới thăm tôi, tôi thật sự có phần được sủng ái mà lo sợ đấy"
Thương Tịnh liếc nhìn cậu ta, đã quen cậu ta vài tuần, vậy mà cô lại không
hề động lòng chút nào, cô chỉ coi cậu ta giống như một người bạn, xem ra cậu ta
không phải người mà cô tìm kiếm, vả lại, trong lòng cậu ta đã có người khác,
không nên trói buộc cậu ta thì hơn, "Chu Trì, chia tay thôi". Sáng sớm
hôm nay quá nhiều chuyện phát sinh, khiến cô phải hao tổn tinh thần, cô không
chút nghĩ ngợi buột miệng thốt ra.
"Tại sao?" Chu Trì lập tức nói, "Tôi thực sự không có quan hệ
gì với Tiểu Yến, em phải tin tưởng tôi"
"Ừ, tôi biết, nhưng tôi cảm thấy chúng ta không hợp"
"Tôi thì thấy rất thích hợp!" Cậu ta còn tưởng rằng người ta đã sớm
si mê mình, ai dè cô lại bình tĩnh tới vậy, lòng tự tôn của đàn ông trong Chu
Trì nhất thời bị tổn thương, đã không theo đuổi được Tả Tiểu Yến thì thôi, người
bạn gái mà cậu ta dùng cách đánh cược để quen thì lại coi thường cậu ta, cậu ta
cảm thấy bị sỉ nhục, "Tôi không chia tay!" Nếu chia tay, thì
cũng phải do cậu ta nói ra!
"Cậu...."
Biết rõ cậu ta đang tức giận, Thương Tịnh không biết nên nói gì cho phải nữa.
"Thương Tịnh,
thời gian chúng ta ở bên nhau quá ngắn, em còn chưa biết hết ưu điểm của tôi, đừng
như vậy, cho tôi một cơ hội nữa!" Chu Trì lên cơn bướng bỉnh, cậu ta cần
nhanh chóng tán đổ cô gái này mới được, trên đời này làm gì có nhiều Tả Tiểu Yến
như vậy chứ.
Thương Tịnh chăm chú
nhìn cậu ta một lúc, sau đó cô chậm rãi nói, "Chúng ta thử thêm lần nữa,
nhưng trong lòng cậu không thể có một người con gái nào khác, tôi ghét điều
đó"
"Ha ha, trong
lòng tôi chỉ có em" Thấy cô đồng ý, Chu Trì khôi phục lại mồm mép láu lỉnh.
Xem ra, chia tay
chỉ là chuyện sớm hay muộn, cứ thuận theo tự nhiên đi vậy. Hôm nay, Thương Tinh
không có sức lực nào để cãi nhau với cậu ta.
0 comments: