Wednesday, February 24, 2016

0

Áo mũ chỉnh tề - 16

Posted in ,






Chương 16





Chu Vân cúp điện thoại, nghĩ tới việc sắp được gặp chồng chị ta liền cảm thấy hồi hộp, mừng rỡ, quay lại chỗ ngồi cầm túi đi sửa lại lớp trang điểm, chị ta cũng không nói cho hai người biết chuyện Cố Thùy Vũ sắp tới, Chu Trì sợ anh rể, nếu biết chồng mình sắp tới không chừng cậu em lại chạy mất dép.


Trang điểm về thì đồ ăn đã được đưa lên, Chu Trì đang bận rộn ăn thịt bò bít tết và bánh mỳ, thấy chị đã quay lại, cậu ta vừa ăn vừa nói, “Chị, chị trang điểm lại thôi mà sao lâu thế, Thương Tịnh bảo em chờ chị nhưng thịt bò bít tết đã nguội lạnh mà chị vẫn chưa về”


“Đợi chị làm gì, đói thì ăn trước đi, xem em gầy gò thành bộ dạng gì rồi kìa, về nhà mẹ thấy nhất định lại đau lòng” Chu Vân ngồi xuống, liếc qua đĩa hoa quả và rau xà lách trước mặt nói, “Cũng không tươi lắm, nhà hàng này làm ăn thế nào nữa không biết?” Chị ta giơ tay định gọi người phụ trách tới.


“Ôi, nơi này chỉ có thế thôi, chị ăn tạm đi” Chu Trì biết tính chị mình kén chọn nên cậu ta liền ngăn lại, cậu ta cũng lười phải nói nhiều.


“Thằng bé này!” Chu Vân đành bỏ qua, ăn tạm được vài miếng thì chê bai, ngừng lại.


Thương Tịnh thấy vậy không nhịn nổi, hỏi, “Chị Chu, chị ăn ít thế buổi tối không đói sao?”


“Thành thói quen rồi” Chu Vân nhấp một ngụm cà phê, cặp mắt liên tục nhìn về phía cửa ra vào, “Cô cũng không nên ăn nhiều, phụ nữ béo không hay ho gì đâu”


Thương Tịnh cười không lên tiếng


“Chị, còn ai nữa hả?” Chu Trì phát hiện hành động của chị ruột mình không được bình thường, cuối cùng cũng ì ạch kinh sợ, chẳng nhẽ….


“Không có ai…” Miệng thì nói thế, nhưng đôi mắt dưới hàng mi dài rậm chợt sáng lên, “Thùy Vũ!”


Thương Tịnh theo phản xạ quay đầu lại, trong nháy mắt cô cảm thấy như có ngàn vạn con ni mã trên thảo nguyên rộng mênh mông gào thét phi qua. Mẹ nó! Mẹ nó! Rốt cục kiếp trước cô đã tạo nghiệt gì mà bây giờ phải sa vào hoàn cảnh này vậy!


Người bước vào trong phòng ăn là Cố Thùy Vũ, vẻ đẹp của anh không phải theo mốt mỹ nam dịu dàng đương thời, khuôn mặt anh mang một vẻ nam tính, tràn đầy sự khêu gợi khiến cho phụ nữ xúc động muốn nhào tới. Trong chớp mắt, tầm mắt của mọi người đều tập trung vào anh, vậy mà anh không hề dao động, tập trung mỉm cười nhìn khuôn mặt phía trước vợ mình…..khuôn mặt nhỏ nhắn của người nào đó như thể gặp phải quỷ.


Quả nhiên là cô! Anh nên sớm nghĩ tới, trừ cậu em vợ thì cô cũng không gặp gỡ người đàn ông nào khác, hơn nữa, cậu em này còn có gương mặt con nít hợp khẩu vị cô, chết tiệt, bọn họ ngấm ngầm gặp gỡ tâm tình bao lâu rồi? Cố Thùy Vũ đột nhiên cảm thấy nóng cả người. So với lúc phát hiện ra Chu Vân yêu đương vụng trộm với huấn luyện viên thể hình của cô ta thì cơn giận của anh còn bùng lên nhanh hơn.


Đúng vậy, người vợ dịu dàng xinh đẹp của anh và huấn luyện viên thể hình của cô ta ‘vận động’ tới tận giường ngủ, lại còn cho rằng anh không phát hiện ra nên tới tận giờ vẫn còn duy trì loại ‘vận động’ này. Tuy trước đây anh nuôi tình nhân ở ngoài thì cô ta, một con chim hoàng yến được nuôi trong lồng thì có tư cách gì cắm sừng anh? Nếu không phải anh được bổ nhiệm tới thành phố S, tạm thời không có sức để ý tới cô ta thì hiện tại cô ta làm sao vẫn giữ được cái mác Cố phu nhân chứ, nhưng anh vẫn nên dành chút thời gian nói thẳng với Chu gia, nếu muốn cuộc hôn nhân này yên ổn thì con gái họ tốt nhất nên đức hạnh một chút, đừng vứt cho anh thêm phiền phức nữa.


Cố Thùy Vũ đi tới vị trí trước mắt, Chu Trì đã nuốt xong miếng thịt bò, uống nước để lấy lại giọng, thấy anh bước tới, cậu ta lập tức đứng lên, “Anh rể”


Chu Vân cũng đứng lên, cười tươi như hoa chìa tay kéo tay anh, “Thùy Vũ, anh tới rồi”


“Ừ” Cố Thùy Vũ nhếch môi, rút tay lại rồi ngồi xuống, ánh mắt nhìn thẳng Thương Tịnh, người ngồi đối diện, nhưng ánh mắt cô không hề giao anh.


Lúc này, Chu Trì mới nhớ tới chuyện Thương Tịnh từng gặp qua Cố Thùy Vũ, hơn nữa ban đầu cậu ta còn lừa gạt cô, cậu ta thầm nghĩ không ổn, “Thương Tịnh, hai người đã từng gặp nhau rồi, đây là anh rể tôi” Tới giờ cậu ta đành giả bộ như đã quên mất việc kia vậy.


“….Ồ, thị trưởng Cố, chào ngài” Thương Tịnh giờ chỉ muốn rời khỏi chỗ này nhanh nhất có thể


Biểu tình của Chu Vân có phần quái dị, chị ta nhìn em trai, Chu Trì tạm giải thích, “Lần trước anh rể đi cùng em tới buổi gặp mặt, Thương Tịnh chính là cô gái khi ấy”


“Không ngờ hai người lại thật sự thành đôi” Cố Thùy Vũ cởi áo khoát, thản nhiên nói, “Thương Tịnh, Chu Trì đối xử với em tốt không?”


“Tốt vô cùng” Cô buột miệng.


Nghe vậy, Chu Trì cười toét miệng, nắm chặt tay cô, quay đầu nói với Cố Thùy Vũ, “Anh rể, may mà anh đến, nếu không em cũng không nghe được những lời này đâu, hôm nay cô ấy đang giận dỗi em đấy”


Nhìn hai người nắm tay nhau, ánh mắt Cố Thùy Vũ trầm xuống, nhưng nét mặt anh vẫn rất bình tĩnh, “Vậy sao? Sao cậu lại đắc tội với người ta thế?”


Chu Vân thấy sự chú ý của bọn họ đều đặt vào Thương Tịnh nên mất hứng, nhíu mày, dịu dàng hỏi, “Thùy Vũ, anh ăn cơm chưa?”


“Chưa” Anh thuận miệng đáp, ánh mắt vẫn không rời Thương Tịnh, ánh mắt ấy còn mang theo một tia cảnh cáo.


Bàn tay bị người nào đó cầm của cô giống như bị côn trùng chui vào, cô cảm thấy thấy rất khó chịu, áp lực khiến cô nổi da gà, cô chợt tức giận, anh ta dám ở trước mặt vợ không thèm kiêng dè gì!


“Vậy anh mau ăn chút gì đi” Chu Vân vội cầm menu đưa cho anh


“Mọi người ăn cả rồi hả?”


“Không đâu, ăn rồi nhưng chưa được nhiều lắm”


“Vậy sao? Chu Trì, cậu gọi cho Thương Tịnh mỗi đĩa hoa quả là xong hả?” Anh nhớ cô ăn rât nhiều, một đĩa trái cây với dạ dày người bình thường thì không sao, nhưng dạ dày cô nào phải dạ dày của một con chim nhỏ giống Chu Vân ăn gì cũng không hết.


“Phụ nữ không phải đều ăn ít sao?” Chu Trì cười hì hì nói, “Anh xem, chị em cũng ăn mỗi thế”


“Chị cậu uống nước cũng no ấy chứ, người ta sao so được với chị cậu”


“Tôi không đói, ngài không cần để ý tới tôi” Thương Tịnh thấy không được tự nhiên.


“Đừng khách sáo, ăn nhiều một chút” Cố Thùy Vũ vô cùng nhiệt tình, thấy bàn tay hai người vẫn dính lấy nhau như kẹo cao su, anh che giấu sự tức giận của mình, dẫm lên chân cô.


Thương Tinh kinh sợ, vội rút chân về phía sau, ai ngờ đôi chân dài của anh lại không chịu buông tha, ép cô tới tận gầm ghế, một mực quấy rối cô dưới ghế sofa, cô không còn chỗ nào trốn, bị anh dẫm lên. Cô chật vật, giương mắt, anh vẫn ra vẻ đạo mạo nhìn mình, vậy mà mũi chân của anh lại đụng vào gót chân cô.


Chẳng khác nào một đôi gian phu! Thương Tịnh buồn bực nhấc chân ra sức đạp anh một phát.


Cố Thùy Vũ bật tiếng kêu đau.


Động tác của cô lập tức thu hút sự quan tâm của Chu Trì, “Em sao thế?”


“Không sao, chân đột nhiên bị chuột rút” Thương Tịnh phát hiện mình nói dối mặt càng ngày càng không biến sắc, nhân cơ hội này cô rút tay về, “Thị trưởng Cố, có phải tôi lỡ đá phải chân ngài không?”


“Không…” Cú đá kia của cô không hề nể tình, Cố Thùy Vũ khó khăn giữ vững phong độ.


“Sao còn trẻ mà đã bị chuột rút rồi? Cơ thể cô không được khỏe hả?” hay là có bệnh gì.


“Chị, Thương Tịnh là quân nhân, cơ thể sao có thể không tốt được chứ?”


Thương Tịnh gượng gạo cười, cô cúi đầu định múc một cục đá trong cốc nước ép lên nhưng cục đá đã tan gần hế, cô đành hậm hực thôi.


“Em muốn ăn đá hả, tôi có này” Chu Trì thấy vậy, múc một cục đá trong côc nước ép của mình lên, “Nào, aaa” Cậu ta cười đưa thìa tới gần miệng cô.


Cố Thùy Vũ chậm rãi nhìn, cười nhạt nhìn cảnh tượng ngọt ngào trước mắt. Nếu cô mà dám nhận….


Thương Tịnh lúng túng nghiêng đầu, “Cậu cứ giữ lại đi, tôi gọi người phục vụ là được”


“Chỉ là một cục đá thôi mà, khách sáo với tôi làm gì, ăn nhanh đi” Chu Trì cẩn thận, một lần nữa niềm nở đưa chiếc thìa tới miệng cô.


Từ chối nữa thì càng khó xử, Thương Tịnh buộc lòng nhắm mắt bất chấp hết thảy.


Ánh mắt Cố Thùy Vũ lạnh băng, anh nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của cô đang ngậm lấy cục đá kia, ngón tay anh giật giật, rút một điếu thuốc rồi châm lửa, phả ra một làn khói, ánh mắt anh vẫn không hề rời đi.

>>17

0 comments: